Cuteo@
Chiều mưa làm mình nhớ chuyện của ai đó ngày xưa, về mối tình của một chàng trai và cô gái. Không nhớ rõ nữa, nhưng đại để là thế này.
Hai người yêu nhau, cô gái thích mưa, mỗi lần mưa là anh lại ở đằng sau che ô cho cô. Anh dành gần như cả chiếc ô để cho cô khỏi ướt mặc mình ướt sũng. Mỗi khi như thế, anh lặng lẽ ngắm nhìn cô say sưa trong niềm hạnh phúc.
Một ngày nọ anh và cô đi chơi, anh dắt tay cô qua một công trình đang thi công. Cô vui vẻ nhảy nhót, miệng nói cười không ngừng. Anh lặng lẽ nhìn cô vui vẻ với nụ cười mãn nguyện. Bất ngờ, một viên gạch rơi từ trên tầng xuống, hướng về phía cô. Nhanh như cắt anh lao ra, ôm lấy cô đẩy cô ngã về phía trước. Chính thời khắc quan trọng đó anh lại dùng hết sức để xoay mình trở lại, lật người xuống dưới, kết quả là anh nằm dưới đất tay vẫn ôm chặt người yêu, cô gái bị viên gạch làm gãy tay.
Cô đau điếng người, và nghĩ anh đã không chở che cho mình, ngược lại anh đã lấy cô làm lá chắn. Cố chịu đau đớn, cô vùng ra khỏi anh và bỏ đi thật nhanh về phía có con phố đông mà không hề nhìn lại. Cô bỏ lại sau lưng tiếng gọi của anh. Tiếng anh nhỏ dần, nhỏ dần trên đôi môi trắng bệch. Anh cố cầm điện thoại gọi cho cô nhưng vô ích, và rồi anh buông tay. Với chút sức lực còn lại, những ngón tay anh cố lần trên bàn phím đầy máu. Tiếc thay, anh đã không còn đủ sức để gửi đi những dòng tin cuối cùng tới cô.
Ngày thứ hai, biết tin anh cấp cứu, quên hết mọi bực tức cô lao vào viện. Lúc cô tới nơi anh đã mất do mất máu quá nhiều. Người ta tìm thấy anh thoi thóp ở công trường với chiếc cọc sắt xuyên qua người. Giờ thì cô đã hiểu vì sao anh lại cố lật cô lên trên và khiến cô gãy tay.
Mẹ anh đưa cho cô chiếc điện thoại của anh. Đọc mẩu tin anh chưa kịp gửi: “em thân yêu, xin lỗi em vì anh không bảo vệ được cho em, làm em bị thương”. Xem xong, cô thấy mình đã chết.
Câu chuyện buồn phải không các bạn? Đừng để những giọt nước mắt rơi muộn màng!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét